Con gái tôi, Malala - bởi Mr. Ziauddin Yousafzai

02/06/2019
Con gái tôi, Malala - bởi Mr. Ziauddin Yousafzai

Trong nhiều xã hội phụ hệ và mang tính bộ tộc, những người ba thường được biết đến nhờ con trai mình, nhưng tôi là một trong số ít những người ba - những người được mọi người biết đến nhờ con gái của mình, và tôi tự hào về điều đó. 

Tôi là Malala

Malala đã bắt đầu chiến dịch cho giáo dục và đứng lên đấu tranh vì quyền lợi của nó từ năm 2007, và khi những nỗ lực của con bé được vinh danh vào năm 2011, nó đã được trao giải hòa bình của thanh niên quốc gia, và con bé trở nên rất nổi tiếng, trở thành một cô gái trẻ nổi tiếng tại đất nước của mình. Trước khi những điều đó xảy ra, nó là con gái tôi, nhưng bây giờ tôi được xưng là cha của con bé. Kính thưa Quý Bà và Quý ông Nếu chúng ta lướt qua lịch sử loài người, câu chuyện của phụ nữ là câu chuyện của bất công, bất bình đẳng, bạo lực và bóc lột. Bạn thấy đấy, trong xã hội phụ hệ, ngay từ khi, một bé gái được sinh ra, sự chào đời của nó không được người khác đón mừng. Con bé không được hoan nghênh, bởi cả cha lẫn mẹ nó. Những người láng giềng tìm đến và chia sẻ nỗi buồn với bà mẹ, và không một ai chúc mừng người cha. Và người mẹ cảm thấy rất khó chịu vì đã sinh ra một đứa bé gái. Khi hạ sinh đứa con gái đầu tiên, cô ấy buồn. Khi sinh đứa con gái thứ hai, cô ta bị sốc, và với kỳ vọng có được một đứa con trai, khi hạ sinh đứa con gái thứ ba, cô ta có cảm giác như một tội đồ. 

Không chỉ là các bà mẹ bị dằn vặt, mà cả đứa con gái, đứa con gái vừa được sinh ra, khi lớn lên, nó cũng sẽ bị dằn vặt như thế. Ở tuổi lênnăm, khi mà lẽ ra con bé được đi học, nó bị bắt ở nhà trong khi anh em trai mình được nhận vào trường. Cho đến khi tuổi 12, bằng cách nào đó, con bé có được một cuộc sống tốt. Nó có thể vui chơi. Nó có thể chơi với bạn bè mình trên đường phố, và có thể di chuyển xung quanh như một con bướm. Nhưng khi bước vào tuổi thiếu niên, Khi con bé lên 13, nó bị cấm ra khỏi nhà nếu không được hộ tống bởi một người đàn ông. Cô bé bị giam cầm bởi bốn bức tường. không còn có sự tự do cá nhân nữa. Con bé trở thành một thứ danh dự của cha, anh em và của gia đình cô, và nếu nó vượt qua quy tắc của cái được gọi là danh dự đó, nó thậm chí có thể bị giết chết. 

Và cũng thật thú vị khi mà cái được gọi là danh dự này, không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống của cô bé, mà còn đến cuộc sống của các nam giới trong gia đình. Tôi biết một gia đình có bảy chị em gái và một cậu con trai, và cậu con trai đó, đã phải di dân đến các nước vùng Vịnh, để kiếm sống nuôi bảy chị em mình và cha mẹ, bởi vì anh ta nghĩ rằng sẽ rất nhục nhã nếu bảy chị em của anh ta học lấy một nghề và đi ra khỏi nhà kiếm lấy một kế sinh nhai. Vì vậy cậu trai này, anh ta hy sinh niềm vui sống của bản thân và hạnh phúc của chị em anh ta trên bàn thờ tôn thờ thứ danh dự đấy. 

Và có một luật lệ nữa trong những xã hội phụ hệ được gọi là sự vâng lời. Một cô gái tốt có nghĩa vụ phải rất yên lặng, rất khiêm tốn và rất phục tùng. Đó là các tiêu chuẩn. Mẫu cô gái tốt là phải rất im lặng. Cô ta có nghĩa vụ phải im lặng và chấp nhận các quyết định của cha và mẹ và các quyết định của trưởng lão, ngay cả khi cô ta không thích chúng. Nếu cô kết hôn với một người đàn ông mà cô ấy không thích hay kết hôn với một ông già, cô vẫn phải chấp nhận nó, bởi vì cô ấy không muốn bị gọi là ngỗ nghịch. Nếu cô ấy kết hôn rất sớm, cô vẫn phải chấp nhận. Nếu không, cô sẽ bị gọi là ngỗ ngược. Và những gì cuối cùng sẽ xảy ra? Theo lời của một nhà thơ nữa, cô ta bị ép gả và sau đó sinh thêm con trai và con gái. Và chính sự trớ trêu của hoàn cảnh khiến người mẹ này, cô ta sẽ lại dạy cho con gái mình một bài học tương tự về sự vâng lời và bài học khác để vinh danh con trai cô ấy. Và vòng luẩn quẩn này cứ thế tiếp tục 

Kính thưa Quý Bà và Quý ông cảnh ngộ nghiệt ngã mà hàng triệu phụ nữ gặp phải này có thể được thay đổi Nếu chúng ta suy nghĩ khác đi, Nếu phụ nữ và nam giới suy nghĩ khác đi, Nếu đàn ông và phụ nữ trong xã hội phụ hệ và mang tính bộ lạc ở các nước đang phát triển, nếu họ có thể phá vỡ luật lệ về gia đình và xã hội, nếu họ có thể bãi bỏ luật phân biệt đối xử trong hệ thống xã hội của mình, những thứ mà đi ngược lại các nhân quyền cơ bản của phụ nữ. 

Anh chị em thân mến, khi Malala được sinh ra, lần đầu tiên, Tin tôi đi Tôi không thích trẻ sơ sinh, thẳng thắn mà nói nhưng khi tôi nhìn vào đôi mắt con bé, Tin tôi đi Tôi cảm thấy rất vinh dự. Và rất lâu trước khi nó được sinh ra, Tôi đã nghĩ về một cái tên cho con bé, và tôi đã thích thú với một anh hùng huyền thoại và tự do tại Afghanistan. Tên cô ấy là Malalai Maiwand, và tôi đặt tên con gái tôi theo nhân vật này. Một vài ngày sau khi Malala chào đời, con gái tôi được sinh ra, người anh em họ của tôi đến thăm - và đó là một sự trùng hợp - anh ta đã đến nhà của tôi và mang theo một cây phả hệ, một cây phả hệ của gia đình Yousafzai, và khi tôi nhìn vào cái cây này, nó truy ngược trở lại tổ tiên 300 năm về trước của chúng tôi. Nhưng khi nhìn vào đó, tất cả đều là đàn ông, và tôi đã lấy cây bút của mình, vẽ một đường từ tên của tôi, và viết, "Malala." 

Và khi con bé lớn lên, Khi nó lên bốn tuổi rưỡi, tôi đã nhận nó vào trường của mình. Bạn sẽ hỏi, tại sao tôi đề cập đến việc thu nhận một bé gái vào trường học? Có, tôi phải đề cập đến nó. Nó có thể được cho là bình thường ở Canada, ở Mỹ, ở nhiều nước phát triển, nhưng ở các nước nghèo, trong xã hội phụ hệ, trong xã hội mang tính bộ tộc, đó là một sự kiện lớn trong cuộc đời của một cô gái. Tuyển sinh trong trường học có nghĩa là công nhận của danh tính và tên tuổi của cô ấy. Nhập học tại một trường nghĩa là cô ấy đã bước vào thế giới của những giấc mơ và khát vọng nơi cô có thể khám phá tiềm năng của mình cho cuộc sống tương lai của cô. Tôi có 5 chị em, và không ai trong số họ được đi học, và bạn sẽ lấy làm ngạc nhiên, hai tuần trước, khi tôi điền vào mẫu thị thực Canada, và tôi đã điền vào phần dành cho gia đình và tôi đã không thể nhớ ra họ của một số chị em của mình. Và lý do là tôi không bao giờ, không bao giờ nhìn thấy tên của chị em mình được viết trên bất kỳ tài liệu nào. Đó là lý do mà tôi trân trọng con gái mình. Những gì mà cha tôi không thể cho các chị em của tôi và các con gái của ông, Tôi nghĩ rằng tôi phải thay đổi nó. 

Tôi đánh giá cao sự thông minh và sáng dạ của con gái mình. Tôi khuyến khích con bé đến ngồi với tôi khi bạn bè đến thăm. Tôi khuyến khích nó đi với tôi đến các cuộc họp. Và tất cả những giá trị tốt này, Tôi đã cố gắng khắc sâu vào tính cách của con bé. Và điều này không chỉ cho nó, chỉ cho Malala. Tôi truyền đạt tất cả những giá trị tốt này vào trường học của mình, các học sinh nữ cũng như học sinh nam. Tôi sử dụng giáo dục để giải phóng phụ nữ. Tôi đã dạy các cô gái của mình, Tôi đã dạy những nữ sinh của mình, quên đi bài học vềsự vâng lời. Tôi đã dạy những nam sinh quên đi bài học về cái gọi là danh dự hão. 

Anh chị em thân mến , chúng tôi phấn đấu để có thêm nhiều quyền cho phụ nữ, và chúng tôi đã đấu tranh để có nhiều hơn, nhiều hơn và nhiều không gian dành cho phụ nữ trong xã hội. Nhưng chúng tôi đã gặp phải một hiện tượng mới. nguy hiểm đến quyền con người và đặc biệt là quyền của phụ nữ. Nó được gọi là taliban hoá. có nghĩa là phủ định hoàn toàn sự tham gia của phụ nữ vào mọi hoạt động chính trị, kinh tế và xã hội. Hàng trăm ngôi trường bị tàn phá. các cô gái bị cấm đi học. Phụ nữ bị buộc phải mang mạng che mặt và ngừng đi ra ngoài. Các nhạc công im tiếng, các cô gái bị đòn roi và những ca sĩ bị thiệt mạng. Hàng triệu người khốn khổ nhưng ít ai dám cất lên tiếng nói, và đó là điều đáng sợ nhất khi xung quanh bạn là những người như vậy những người bị giết và bị đòn roi, và bạn lên tiếng cho quyền lợi của mình. Nó thực sự là điều đáng sợ nhất. 

Ở tuổi lên 10, Malala đứng lên và đứng lên cho quyền được giáo dục. Con bé đã viết một cuốn nhật ký cho blog BBC , con bé tình nguyện trở thành tài liệu cho tờ New York Times, và lên tiếng trên tất cả những phương tiện mà nó có thể. Và giọng nói của con bé là giọng nói mạnh mẽ nhất. Nó lây lan như đỉnh cao trên toàn thế giới. Và đó là lý do Taliban không thể chịu đựng được chiến dịch của nó, và ngày 9 tháng 10 năm 2012, con bé đã bị bắn vào đầu. 

Đó là một ngày tận thế cho gia đình tôi và cho cả tôi. Thế giới sụp đổ thành một lỗ đen lớn. Trong khi con gái tôi trên bờ vực giữa cuộc sống và cái chết, Tôi đã thì thầm vào tai vợ mình, "Liệu anh có nên bị kết tội vì những gì đã xảy ra cho con gái anh và con gái em không?" 

Và cô ấy đột ngột nói với tôi rằng, "Anh làm ơn đừng tự trách bản thân mình. Anh đã đứng lên vì những điều đúng đắn. Anh lao vào hiểm nguy vì lẽ phải, vì hòa bình, và vì giáo dục, và con gái của anh được truyền cảm hứng từ anh và nó đã tham gia cùng anh. Cả hai cha con đang đi đúng hướng "và Chúa sẽ bảo vệ cho con bé." 

Những từ này có nghĩa rất lớn với tôi, và tôi đã không hỏi câu hỏi này một lần nữa. 

Khi Malala ở trong bệnh viện, và con bé đã trải qua những đau đớn những cơn đau đầu như búa bổ bởi vì các dây thần kinh mặt của con bé bị cắt lìa, Tôi đã nhìn thấy sự u tối trên khuôn mặt của vợ tôi. Nhưng con gái tôi không bao giờ phàn nàn. Con bé kể chúng tôi nghe, "Con ổn với nụ cười méo này và sự đơ cứng của khuôn mặt mình. Con sẽ ổn thôi. Cha mẹ đừng lo lắng nhé." Con bé là một sự an ủi cho chúng tôi, và nó đã an ủi chúng tôi. 

Anh chị em thân mến , chúng tôi đã học từ con bé về việc làm thế nào để bật dậy trong những thời điểm khó khăn nhất, và tôi vui mừng chia sẻ với các bạn rằng mặc dù là một biểu tượng về quyền trẻ em và phụ nữ, con bé cũng giống như bất kỳ bé gái 16 tuổi nào. Con bé khóc khi bài tập ở nhà của mình không được hoàn thành đầy đủ. Con bé tranh cãi với em trai mình, và tôi rất hạnh phúc vì điều đó. 

Người ta hỏi tôi rằng, có gì đặc biệt trong cách giảng dạy của tôi thứ đã làm cho Malala trở nên kiên cường dũng cảm, dán lên tiếng và đĩnh đạc như thế? Tôi nói với họ, đừng hỏi tôi về những gì tôi đã làm. Hãy hỏi tôi về những gì tôi đã không làm. Tôi đã không cắt đi đôi cánh của con bé. Chỉ có vậy.

Tôi là Malala

Viết bình luận của bạn:
popup

Số lượng:

Tổng tiền: